$540
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của trực tiếp bóng đá thái lan. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ trực tiếp bóng đá thái lan.Ăn tô hủ tiếu thấy ngon lành, hết đói. Đó là giá trị đích thực của một món ăn. Dù đặc sắc đến đâu, một món chỉ ngon khi đó đúng thực chất. Chẳng hiểu sao khi đến Mỹ Tho, hủ tiếu luôn là thứ tôi phải tìm đến đầu tiên. Bởi sợi hủ tiếu đặc trưng, dai dai khiến thực khách thích thú vô cùng. ️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của trực tiếp bóng đá thái lan. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ trực tiếp bóng đá thái lan.Vào đúng lúc tiếng chuông báo hiệu Lọ Lem phải quay trở về nhà, một xe cháo đêm từ sâu trong ngõ lặng lẽ dọn ra. Thịt gà xé, bắp cải, cà rốt, hành tây cắt sợi được xếp đều chằn chặn trong tủ kính. Ai đến trước sẽ có chỗ thong thả ngồi ăn, ai đến sau thì có khi phải mua mang về hoặc không còn một sự lựa chọn nào khác. Tức là cháo trong chiếc nồi lớn đã hết veo. Đó cũng là giây phút Thu được nghỉ ngơi với khoảng thời gian ít ỏi còn lại. Chỉ cần nhắm mắt thật chặt, Thu có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Do vậy, mỗi buổi sáng gặp nhau ở trường, nét mặt Thu trông vẫn rất tươi tỉnh và rạng rỡ. Có lẽ vì lúc nào Thu cũng nở một nụ cười hết sức dễ thương. Nụ cười đáng mến ấy đã phần nào xua đi những chuyện phiền muộn không đáng có. Chẳng hạn như mỗi ngày Thu đều nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán của tụi con gái trong lớp về phong cách ăn mặc ngó bộ giản dị đến mức "quê quê" của mình.️
Tôi nhớ mình hay xót lòng mỗi khi thấy ông già lưng còng, ở trần, đội nón lá đẩy chiếc xe muối nặng trịch ngang qua nhà. Nên đúng hẹn lại lên, mỗi khi nước lớn, cá ra là ông đến. Má hay để sẵn trái mướp, trái bầu, tôi hay vô sẵn một chai nước lọc để trong thùng nước đá, để khi ông già ngang qua, má có mua muối hay không thì má con tôi cũng chạy ra cho ông, gọi là “lấy thảo”. Má kể, ông già đã bán muối cho xứ mình từ hồi má mới về đây làm dâu, ông sống cùng người vợ bị tai biến và đứa con bị sốt bại liệt từ thuở mới lọt lòng…️
Làng Pờ Yầu nằm lọt thỏm giữa những rặng núi cao. Để vào làng chỉ có cách lội bộ. Còn nhớ nhiều năm trước, chúng tôi phải di chuyển từ hơn 7 giờ sáng đến 1 giờ chiều mới đến nơi. Dù đã được mấy thanh niên đi cùng mang giùm đồ đạc nhưng lúc đó cầm cái gì trên tay cũng cảm thấy nặng. Đường đi hết xuống rồi lại vượt dốc cao, trơn trượt. Cứ từng bước ngắn mà tiến. Mồ hôi đầm đìa với những tiếng thở hụt hơi.️